Đau...
không hiễu sao... mưa chẵng bao giờ dứt...
Lạnh...lạnh thật... Vào mùa mưa rồi...
Và em bật khóc... khóc nhiều như mưa...
Mọi thứ đã khác xưa quá rồi...
Em chênh vênh trên 1 hố sâu...
Chẵng hiễu sao... em không cầm được nước mắt...
Hõi sao mưa cứ làm em khóc mãi...
Vì em chợt biết...
Ngày mai...em và anh đã khác xưa...
Nhẹ nhạt gạt tay qua ánh mắt...
Lau nhẹ nhữg hàng nước mắt...
Vì em biết...
Em đã không thễ cùng anh bước đi...
Sẽ chẵng còn có ai...
Làm cho con tim em lành lặn vết thương nữa...
Em yêu anh...
Nhưng chác có lẽ...nó ko còn ý nghĩa...
vì cã 2...đã có ranh giới cho nhau...
Sẽ đau lắm...
nhưg có lẽ...mưa sẽ xoa dịu dùm em...